Tỷ lệ vốn đối ứng từ địa phương và huy động từ doanh nghiệp lớn: Băn khoăn tính khả thi
Sáng nay (5/12), tiếp tục Kỳ họp thứ 10, Quốc hội thảo luận chủ trương đầu tư các Chương trình mục tiêu quốc gia về nông thôn mới, giảm nghèo và phát triển vùng dân tộc thiểu số đến 2035.
Các đại biểu nhất trí cao với chủ trương tích hợp ba Chương trình mục tiêu quốc gia (Xây dựng nông thôn mới; Giảm nghèo bền vững; Phát triển kinh tế - xã hội vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi) thành một chương trình để tránh chồng chéo, phân tán nguồn lực. Tuy nhiên, nguồn lực thực hiện chương trình khiến nhiều đại biểu băn khoăn.
Theo tờ trình của Chính phủ, giai đoạn 2026-2030, chương trình dự kiến huy động tối thiểu 1,23 triệu tỷ đồng. Trong đó, ngân sách trung ương hỗ trợ trực tiếp khoảng 100.000 tỷ đồng và sẽ được tiếp tục cân đối để bổ sung theo nhu cầu; ngân sách địa phương khoảng 400.000 tỷ; vốn lồng ghép từ các chương trình, dự án khác khoảng 360.000 tỷ; vốn tín dụng chính sách hơn 22.600 tỷ; còn lại là vốn doanh nghiệp và đóng góp của cộng đồng, người dân. Giai đoạn 2 (2031-2035), Chính phủ sẽ trình Quốc hội quyết định nguồn lực dựa trên kết quả thực hiện của giai đoạn đầu.
Đại biểu Hồ Thị Minh (Quảng Trị) cho rằng, tỷ lệ vốn đối ứng của địa phương 33% và vốn huy động từ doanh nghiệp 28% là quá cao, nhất là với các tỉnh khó khăn, các vùng lõi nghèo ngân sách vẫn phải trông chờ vào trợ cấp từ Trung ương. Đại biểu cũng đề nghị miễn đối ứng với các xã nghèo thường xuyên gặp thiên tai tại miền Trung, Tây Nguyên. Đồng thời, đề nghị Chương trình cần bổ sung nguồn để hỗ trợ tái định cư cho các vùng đồng bào dân tộc thiểu số dễ bị ảnh hưởng bởi thiên tai.
Đại biểu Hà Sỹ Huân (Thái Nguyên) cũng cho rằng, trong cơ cấu vốn ngân sách dành cho chương trình thì 80% dựa vào ngân sách địa phương, 20% ngân sách trung ương là không hợp lý. Tỷ lệ vốn đối ứng của ngân sách địa phương quá cao, tạo gánh nặng tài chính lớn trong khi đa phần địa phương thực hiện chương trình này đều khó khăn, nhất là với các tỉnh có đông đồng bào dân tộc thiểu số.
"Vùng lõi nghèo hiện nay chủ yếu là đồng bào dân tộc thiểu số, ngân sách địa phương rất khó khăn, không đủ "gánh" tỷ trọng vốn đối ứng 80% như dự thảo. Đề nghị cần nâng tỷ lệ đóng góp của ngân sách trung ương lên để đảm bảo Chương trình khả thi", đại biểu Huân kiến nghị.
Đại biểu Hà Sỹ Đồng - Ủy viên Ủy ban Kinh tế và Tài chính của Quốc hội, đại biểu Quốc hội tỉnh Quảng Trị cũng cho rằng, nhu cầu vốn tối thiểu giai đoạn 2026-2030 là trên 240.000 tỷ đồng, nhưng hiện mới cân đối được 100.000 tỷ đồng - chỉ đạt khoảng 41,5% nhu cầu tối thiểu. Trong khi đó, yêu cầu huy động 33% vốn ngân sách địa phương và 28% từ doanh nghiệp, cộng đồng là không khả thi đối với các tỉnh nghèo, nơi ngân sách thường xuyên còn phải trông chờ vào Trung ương.
| Đại biểu Hà Sỹ Đồng (Quảng Trị). |
"Tôi đề nghị xác định lại tỷ lệ đối ứng phù hợp, đặc biệt với các tỉnh miền núi, vùng sâu, vùng xa - nơi thậm chí 10% đối ứng cũng là thách thức. Đồng thời, cần quy định nguyên tắc phân bổ rõ ràng: ít nhất 70% vốn ngân sách trung ương phải ưu tiên cho vùng đồng bào dân tộc thiểu số và miền núi, trong đó tối thiểu 40% cho địa bàn đặc biệt khó khăn, bảo đảm đầu tư đúng vùng lõi nghèo, đúng trọng tâm. Đồng thời, nên giao cho địa phương tự rà soát và quyết định", ông Hà Sỹ Đồng đề nghị.
Phân quyền mạnh mẽ hơn nữa cho cấp xã
Các đại biểu nhất trí cao với chủ trương phân cấp, phân quyền mạnh mẽ cho các địa phương trong thực hiện chương trình mục tiêu quốc gia. Tuy nhiên, đại biểu Hà Sỹ Huân cho rằng, cần phân cấp mạnh mẽ hơn đến tận cấp xã.
"Hiện nay chúng ta đã triển khai mô hình 2 cấp, trong đó cấp xã quản lý địa bàn và nắm rõ nhất sinh kế địa phương. Để thực hiện phương châm người dân làm chủ, nên đề xuất phân cấp cụ thể hơn nữa cho cấp xã quyết định tổ chức thực hiện chương trình. Cấp tỉnh chỉ giữ vai trò định hướng và kiểm tra giám sát, cấp xã được tự quyết định danh mục thực hiện, mô hình thực hiện, quyết định lồng ghép các hợp phần, các dự án trên địa bàn", đại biểu Huân kiến nghị.
Về phạm vi, đối tượng và phân loại địa bàn, nhiều ý kiến cho rằng nguy cơ trùng lặp, bỏ sót do hiện mới ban hành tiêu chí phân định vùng dân tộc thiểu số, nhưng chưa có kết quả phân định; tiêu chí nông thôn mới và giảm nghèo vẫn đang dự thảo. Điều này khiến việc xác lập đối tượng thụ hưởng, phân bổ vốn và xác định mức hỗ trợ có nguy cơ thiếu thống nhất giữa các hợp phần, thậm chí mâu thuẫn pháp lý.
Đại biểu Hà Sỹ Đồng đề nghị Chính phủ sớm hoàn thiện tiêu chí đồng bộ, có cơ chế phân định một lần, làm căn cứ xuyên suốt trong thực hiện.
Về nội dung đầu tư và các hợp phần chính sách, đại biểu cho rằng, cần xác định rõ: hỗ trợ phát triển sản xuất là yếu tố nền tảng, then chốt, quyết định đến hiệu quả thực chất và tính bền vững của Chương trình.
Bên cạnh đó, cần tiếp tục quan tâm, đầu tư đồng bộ vào các nội dung thiết yếu khác có tác động trực tiếp đến đời sống người dân như: hạ tầng dân sinh, chuyển đổi nghề, phát triển chế biến, lâm nghiệp bền vững, nước sinh hoạt, đất ở, đất sản xuất cho đồng bào dân tộc thiểu số ở vùng cao, vùng biên giới.
"Tôi đề nghị quy định tỷ lệ ưu tiên nhất dành cho hợp phần phát triển sản xuất, vì giải quyết công ăn việc làm tăng thu nhập là quan trọng nhất và xây dựng cơ chế lựa chọn doanh nghiệp, hợp tác xã làm hạt nhân trong chuỗi giá trị; tăng cường chính sách tín dụng ưu đãi thay vì hỗ trợ cho không; đồng thời, thúc đẩy mạnh mẽ kinh tế số, thương mại số, hạ tầng số tại các địa bàn khó khăn", đại biểu Hà Sỹ Đồng nói.