Ảnh minh họa. Nguồn: Internet |
Năm 2010 tôi ra trường và bắt đầu đi làm công việc văn phòng ở Sài Gòn. Đến năm 2013 thì mức lương cơ bản là 5 triệu đồng mỗi tháng, nếu tính luôn cả việc làm thêm ngoài thì tổng thu nhập cũng được khoảng 7-8 triệu đồng.
Đột nhiên, bố mẹ tôi bắt lấy vợ và phải về quê sống để ổn định. Ở quê, tôi xin vào làm công ty, công việc cũng không cực nhọc gì, lương thì 10 triệu đồng mỗi tháng. Đến năm 2015 thì chúng tôi cũng có căn nhà bằng sức lực của hai vợ chồng, không phải ở trọ như hồi ở Sài Gòn.
Nhưng làm việc công ty hoài tôi thấy rất bức bí, không thoải mái. Mỗi lần con ốm đau xin xỏ thấy cũng mệt, cứ đầu tháng có tiền cuối tháng thì rơi vào cảnh không còn một xu, vì biết bao là chi phí, đám tiệc phải chi tiền. Sẽ không có tương lai sau này vì rất khó tích lũy được số tiền lớn.
Thế là một lần nữa, hai vợ chồng quyết định bán nhà cửa về quê ngoại sống. Đến giờ thì cuộc sống tạm ổn, tôi đã có 2 ha đất, một cửa hàng tạp hóa, một tiệm sửa chữa đồ điện tử...
Tôi nhớ hai lần quyết định như vậy đều bị các cô, chú họ hàng và hàng xóm nói là "đốt sách vở", họ nhìn với ánh mắt khinh khi nhưng giờ con cái của họ thua kém tôi. Qua đây tôi cho rằng không nhất thiết phải bon chen ở nơi thành thị, nếu năng động, chăm chỉ và thông minh thì ở quê cũng sống tốt.