Nhắc tới bác sĩ Đỗ Anh Tú, cụ Nguyễn Thị Hoàng Yến, 83 tuổi, quê tại Nam Định - một trong những "chiến binh" kỳ cựu của Bệnh viện K hơn 20 năm qua không nén được xúc động.
Bác sĩ Đỗ Anh Tú, Phó giám đốc Bệnh viện K. |
Nhớ lại những ngày đầu tiên đối diện với bệnh ung thư, cụ Yến bình lặng kể lại chậm rãi câu chuyện như thể cụ hiểu những người bệnh nằm cùng phòng điều trị cũng đang muốn được lắng nghe để cùng vượt qua và có được hành trình dài như của cụ.
Cách đây 20 năm, vùng cổ, cánh tay, sau cổ của cụ có những hạch nhỏ nổi lên, nghĩ là bệnh tuổi già, cụ nằm điều trị tại bệnh viện gần nhà.
Sau hơn 2 tuần nằm điều trị chưa chẩn đoán ra bệnh, các hạch ngày càng tiến triển to hơn, cụ và gia đình rất lo lắng, cũng tìm đến các phương thuốc nam để uống kết hợp nhưng không đỡ.
Một tháng sau đó, cụ được người quen tới thăm và khuyên tới Bệnh viện K để khám, chần chừ mãi bởi bệnh viện điều trị ung thư là nơi không người bệnh nào có mong muốn nghĩ tới, nhưng với sự động viên của gia đình, cụ chỉ đến với lời dặn dò 5 người con “Đưa mẹ đi khám một lần ở đây rồi về nhé”.
“Khám xong thì bác sĩ bảo tôi ra ngoài chờ, để lại hồ sơ khám bệnh bác sĩ xem thêm, quay qua quay lại con tôi được bác sĩ gọi vào tư vấn lúc nào không hay, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của con trai tôi khi trở ra là tôi hiểu có điều gì không hay rồi ...”, Cụ Yến chia sẻ.
Gặng hỏi mãi cuối cùng bác sĩ cũng đã trao đổi trực tiếp với gia đình rằng tôi không may chẩn đoán ban đầu là ung thư máu, cần nhập viện điều trị.
Đó là câu nói ám ảnh đến tận bây giờ không thể quên, khi ấy trời đất như sụp đổ dưới chân, đi không vững, không muốn nghĩ thêm điều gì, tôi từ chối nhập viện ngày hôm đó.
“Những ngày sau đó bầu không khí cả gia đình trở nên nặng nề hơn, mọi người lo cho sức khỏe của mẹ và nghĩ đến sự chia ly là nhiều, bởi ung thư vẫn là nỗi ám ảnh quá lớn, không ai trong 5 người con từng hình dung”, con trai cụ Yến chia sẻ.
Nhắc đến bác sĩ Tú là cụ niềm nở, vui vẻ như nhắc đến một người thân, ấn tượng lần đầu tiên gặp bác sĩ mà đến giờ vẫn không quên.
Trong ấn tượng của cụ, bác sĩ Tú khi ấy rất trẻ, ở phòng bệnh tư vấn, bác sĩ không hỏi tôi về bệnh, chưa nhắc tôi phải theo điều trị, lặng lẽ hỏi tôi đêm đầu tiên ở viện cụ có ngủ được không, nhắc tôi việc ăn nhiều hơn để có sức.
Nghe bác sĩ hỏi, tôi rơm rớm vì vừa lo vừa xúc động, vào viện là nhờ cậy cả vào bác sĩ nhưng khác với hình dung của tôi. Bác sĩ chưa nói gì nhiều về bệnh tình cả mà như một người nhà hỏi thăm bà, thăm người thân của mình.
Sau 3 ngày đầu ở viện làm các xét nghiệm, buổi trưa hôm ấy bác sĩ trở vào gặp tôi và gia đình. Ngày hôm đó là ngày tôi khóc nhiều nhất, nhưng sau đó thì không.
Bác sĩ Tú nói với tôi, bệnh của bác cũng ở giai đoạn tiến triển rồi, để điều trị ổn định, bác cố gắng hợp tác cùng các bác sĩ. “Y học ngày càng phát triển nên bác cứ yên tâm, ngoài thuốc điều trị cho bệnh thuyên giảm, ở đây còn có chúng cháu nữa”, bác sĩ Tú nói với tôi bằng một giọng rất thân thiết, quan tâm.
“Sau câu nói ấy là tôi bật khóc, lời nói của bác sĩ Tú nguyên như vậy đến giờ 20 năm tôi vẫn nhớ như in, ai thăm tôi tôi cũng nói đến câu này bởi đó là câu nói giúp tôi quyết tâm phải vượt qua bệnh tật”, cụ Yến xúc động nhớ lại.
Theo bác sĩ Tú, bệnh nhân Yến là người bệnh tôi điều trị lâu năm nhất trong suốt quá trình công tác, cách đây 20 năm cụ đã được chẩn đoán là bạch cầu mãn dòng lympho, bệnh đã ở giai đoạn III, tiên lượng cũng khá dè dặt nhưng ở thể trạng bệnh nhân tốt còn khả năng điều trị nên tôi cố gắng động viên cụ theo phác đồ.
Tinh thần là yếu tố rất quan trọng để người bệnh vượt qua căn bệnh hiểm nghèo này, lúc đó chỉ chia sẻ với cụ như với người thân là bà của mình, dần dần cụ cởi mở hơn, hiểu hơn về bệnh tình mà từ đó cố gắng.
Và rất may mắn sau khi chẩn đoán năm 2004, cụ được điều trị phác đồ hóa chất, sau 8 lần truyền đáp ứng rất tốt, ổn định, và được về nhà theo dõi.
Sau điều trị sức khỏe cụ Yến ổn định, khi thấy người mệt hay có hạch đau là cụ là tới viện, bệnh đã có dấu hiệu tái phát sau đó mỗi 4 năm là 2008, 2012 và 2016 và cụ lại trở lại mái nhà thứ hai vô cùng thân thuộc mang tên “Bệnh viện K” để điều trị, nhưng những lần truyền điều trị ngắn ngày không khiến cụ có tâm lý nặng nề, mà giờ thấy gần gũi hơn.
Gắn liền với hình ảnh người mẹ già mái tóc đã bạc trắng mỗi khi tới bệnh viện là những người con, 2 anh con trai đầu của cụ là thường xuyên ở gần, chăm nom mẹ nhất.
“Nghe thấy mẹ bị bệnh, anh sắp xếp xin nghỉ việc, về nghỉ trước tuổi để tiện chăm nom bà, đêm hôm mưa gió hay đường xá xa xôi cũng không ngại, mẹ cứ đau là các anh em bảo nhau đưa mẹ lên kiểm tra, ổn định thì mới về”, anh Hải - con trai thứ 2 của cụ Yến chia sẻ.
Lời cảm ơn không đủ để diễn tả niềm vui hân hoan của cả gia đình cụ Yến, Tết này cả gia đình sum vầy bên nhau cũng đánh dấu 20 năm cụ chiến thắng căn bệnh ung thư, đến nay là 7 năm sau đợt điều trị cuối cụ vẫn minh mẫn, khỏe mạnh, trò chuyện cùng con cháu, đó cũng là niềm hạnh phúc bình dị nhưng lớn lao của gia đình.
“Phải nói đúng là biết ơn các bác sĩ đã đồng hành cùng mẹ tôi 20 năm qua, có diễn tả ra sao cũng không thể kể hết được sự hy sinh, chăm sóc của tập thể các bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ Tú. Hy vọng là câu chuyện của mẹ tôi sẽ phần nào đó tiếp thêm tinh thần, nghị lực cho những người bệnh khác”, anh Hải chia sẻ.
Hình ảnh người con trai ngoài 60 tuổi chăm mẹ già, nhẹ nhàng xoa bàn tay cụ, ân cần chuyện trò chẳng còn xa lạ với các bác sĩ và cả những người bệnh ở khoa Nội Tam Hiệp, nụ cười hiền hậu của anh và ánh mắt hướng về mẹ như một nỗi niềm tự hào về sức chiến đấu bền bỉ của cụ và đó là hình ảnh đẹp, đáng trân trọng về sự hiếu thảo, tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả.
Ai cũng nhắc đến ngành Y với cả sự trân trọng “Nghề Y là một nghề cao quý”, đúng vậy, không có điều gì ý nghĩa và cao quý hơn khi được cống hiến, thực hiện sứ mệnh là cứu người.
Bằng tất cả tình cảm trách nhiệm của người thầy thuốc và quan trọng là dòng chảy của sự hy sinh có sẵn trong mình, bác sĩ Tú luôn chọn cách trao đi yêu thương, ân cần, tận tụy trong công việc.
TS. Đỗ Anh Tú đã gắn bó với Bệnh viện K và hàng chục ngàn người bệnh ung thư trong suốt 25 năm công tác kể từ khi rời mái trường Đại học Y Hà Nội.
Vừa là bác sĩ, vừa ở vai trò quản lý nên tôi càng ý thức rõ về sự gương mẫu, trách nhiệm và thận trọng trong chăm sóc mỗi người bệnh và hướng dẫn các bác sĩ, học viên trong chuyên môn, đôi khi cũng thấy mình “khó” với các bạn đồng nghiệp.
Tuy nhiên, là trách nhiệm, là cái “khó” cần có của mỗi bác sĩ khi chọn nghề Y, hàng ngày phải tôi luyện bản thân, trau dồi chuyên môn, kinh nghiệm sống bởi ngoài là người thầy thuốc, tôi và các đồng nghiệp cũng như người thân động viên bệnh nhân khi họ lựa chọn bệnh viện K để gửi gắm niềm tin và sinh mệnh.
Thành quả lớn nhất của người thầy thuốc có lẽ là sự yên tâm, hồi phục sớm của người bệnh. Nụ cười của những người bệnh như cụ Yến cũng là lời cảm ơn chân thành và đáng quý nhất, để những bác sĩ như bác sĩ Tú lặng lẽ hy sinh giây phút bên gia đình, bên người thân để gắn bó với bệnh viện, phòng hội chẩn, phòng bệnh.
Đó cũng là sự hy sinh thầm lặng, cống hiến với công việc của rất nhiều y bác sĩ Bệnh viện K và những Thầy thuốc đã, đang công tác trong ngành Y, để mỗi khi nhớ về luôn trào dâng lên nỗi niềm tự hào, xúc động về “Màu áo trắng tôi yêu”.
Nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam, trân trọng gửi lời cảm ơn sâu sắc, tri ân tới những cán bộ y bác sĩ với sự hy sinh thầm lặng của mình đã cống hiến vì nụ cười của người bệnh, vì sự nghiệp bảo vệ, chăm sóc sức khỏe nhân dân.