Trấn Thành bị phạt 32,5 triệu đồng vì... làm xấu Tô Ánh Nguyệt |
Việc Trấn Thành bị Sở VH, TT TP HCM “sờ gáy” và phải nộp phạt hơn 32 triệu đồng cho thấy sự báo động của lối diễn chiều chuộng khán giả của không ít nghệ sĩ hiện nay.
Dựng vở đề tài…kinh dị để… bán vé
Hiếm có khi nào truyền hình thực tế, gameshow hài lại lên ngôi như hiện nay. Điểm qua một số chương trình truyền hình gần đây thì gần như là các chương trình hài. Có thể kể đến như: Thách thức danh hài, Đấu trường tiếu lâm, Cười xuyên Việt, Làng hài mở hội… Chương trình hài phát triển, đồng nghĩa tiếng cười ngày một nhiều hơn. Và tất nhiên, có cầu mới có cung, khán giả càng thích hài, nghệ sĩ càng tận dụng và huy động tối đa mọi mảng miếng để gây cười khán giả.
Thế nhưng, chỉ đến khi vở diễn Tô Ánh Nguyệt Remix của Trấn Thành bị chỉ trích, người ta mới nhận ra mặt trái của sự lạm dụng hài quá mức này. Càng nhiều chương trình, sự cạnh tranh càng gay gắt. Thế là những miếng hài phản cảm, nhảm nhí và có phần dung tục bắt đầu nhiều hơn. Đặc biệt là khi các diễn viên “cách tân” các tiểu phẩm đã đi vào lòng người như: Tấm Cám, Thạch Sanh, Đời cô Lựu hay Tô Ánh Nguyệt, Lan và Điệp... để gây cười. Sẽ chẳng có gì nếu những sự “cách tân” đó hay và sáng tạo, nhưng vẫn có những sự “cách tân” nhảm nhí, làm lệch lạc những sản phẩm văn hóa vốn là nét đẹp của nghệ thuật Việt Nam.
“Tấm đi trai”, “Lan làm bia ôm”… - những hình tượng đẹp của sân khấu bỗng biến thành những nhân vật không đàng hoàng. Thế nhưng, trong khi nhiều người lên án việc “bôi bẩn” này thì một bộ phận khác lại cho rằng chẳng có gì đáng om sòm.
Đó là với các sân khấu hài. Còn các sân khấu kịch, gần như sân khấu nào cũng có những tác phẩm đồng tính, kinh dị như Thượng ẩn (sân khấu kịch Family); Đá đoạt hồn, 12 giờ đêm, Điềm báo (sân khấu kịch Hồng Vân); Căn phòng lạnh (sân khấu Nụ cười mới)…
Lý giải điều này, biên kịch Viễn Hùng cho hay, sân khấu không thiếu đề tài. Nhưng những vở kịch viết về đề tài kinh dị, đồng tính luôn ăn khách hơn các vở chính kịch. Vì sự sống còn của sân khấu, nên nhiều sân khấu tư nhân mới phải dựng những vở có đề tài như vậy để bán được vé.
Không chấp nhận những trò dung tục, nhảm nhí
Khi những vở diễn vốn được coi là định hình văn hóa cho khán giả lại làm lệch lạc tư tưởng, kéo tầm hiểu biết và thẩm mĩ của khán giả đi xuống thì vấn đề được đặt ra là: Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho những hệ quả sẽ xảy ra? Khi những hình tượng đẹp vốn dùng để đề cao đạo đức con người lại bị làm sai lệch, hậu quả của nó sẽ ra sao? Nghệ sĩ cũng là những người phải kiếm sống. Không có khán giả, sân khấu và nghệ sĩ “chết”. Phải chăng chính thị hiếu thấp của khán giả mới là nguyên nhân đẩy các nghệ sĩ phải đi đến bước đường này?